Đạo Đức Kinh - Lão Tử

Terebess...hu/english/tao/mitchell.html#Kap08


terebess...hu/english/tao/sarbatoare...html

Google Translate
Mục: Đạo Đức Kinh (Đức Hạnh tuân theo Quy Luật)
P.s: Đức Hạnh là cái mn xung quanh được tiếp xúc và dễ cảm nhận nhất. (=> ảnh hưởng trực tiếp đến những người xung quanh)
 
1
Con đường có thể tạo ra/ mô tả cụ thể
không phải là con đường tối thượng
Tên được đặt
không phải là Tên vĩnh cửu.
 
Cái không thể đặt tên là cái Gốc/ có thật vĩnh viễn.
Việc đặt tên sinh ra sự vật/ hiện tượng cụ thể.
 
Thoát khỏi ham muốn, bạn nhận ra bản chất huyền diệu của Đạo.
Bị vướng vào ham muốn/ dục vọng, bạn chỉ thấy những biểu hiện/ biểu lộ bên ngoài.
 
Tuy nhiên, bản chất huyền diệu và những biểu hiện
đều phát sinh từ cùng một nguồn.
Họ trở nên khác biệt, tùy thuộc do nhận thức.
Nhưng đi đến nơi tận cùng ( bằng nhau về độ sâu)
là cửa ngõ cho mọi sự hiểu biết.
 
2
Khi người ta thấy một số thứ là đẹp thì
những thứ khác trở nên xấu xí.
Khi mọi người thấy một số thứ là tốt lành thì
những thứ khác lại trở thành tai hại, xấu ác (đối nghịch tự nhiên của nó)

Sự nhận thức của con người bị hướng theo các mặt đối lập.
Thực tế và tưởng tượng là những suy nghĩ trái ngược nhau.
Khó khăn và đơn giản khác nhau về cấp độ.
Dài và ngắn tương phản nhau về khoảng cách.
Cao và thấp tương phản nhau trong chiều cao.
Trước sau tương phản nhau về trình tự.
 
Người khôn ngoan chấp nhận điều này, họ
siêng năng hành động tùy theo duyên mà không phản ứng, không bị ràng buộc (bên trong cũng như ẩn khỏi những dán nhãn bên ngoài)
và truyền đạt đạo lý bằng làm ví dụ (làm gương) mà không thông qua lời nói.

Người khôn ngoan không bám vào bất cứ điều gì.
Mọi chuyện nảy sinh và anh ấy để chúng đến;
mọi thứ biến mất và anh ấy để chúng đi.
Đối với anh ta, tất cả đều được nhìn nhận tiềm năng, không phân biệt đối xử.
 
Anh ấy tích cực tạo ra (có) nhưng không sở hữu, hành động nhưng không mong đợi.
 
Khi công việc của anh ấy hoàn thành, anh ấy sẽ quên nó/ rời đi, không bị dính mắc, không gắn bó hay tuân theo nó (Công thành thân thoái). Anh ấy cũng không công khai thành tích hay tìm cách giữ lại thành tích của mình, và vì không công khai, cũng không giữ lại nên tín dụng cho anh ấy không bao giờ mất đi.  
 
3
Các nhà lãnh đạo/ dẫn đầu luôn khiêm tốn
Anh ấy không thể hiện sức mạnh hay không tìm kiếm/ đề cao địa vị hay quyền lực thì mọi người sẽ không tranh giành địa vị hay quyền lực.
không thể hiện điều quý giá hay không đề cao hàng hoá khan hiếm, mọi người sẽ không trộm cắp.
Không khơi dậy niềm đam mê hay không phô trương điều kích thích ham muốn
Tâm của mọi người sẽ hài lòng mà không loạn động.
 
Sự dẫn dắt khôn ngoan
bằng cách làm trống rỗng tâm trí con người (với sự ít muốn, khiêm tốn và cởi mở)
và đáp ứng đủ nhu cầu cốt lõi cơ bản của họ (bằng sinh kế công bằng phù hợp),
bằng cách làm suy yếu tham vọng cá nhân
và giúp mọi người sống ngay thẳng hơn.
 
Người khôn ngoan tránh đề cao cải cách mạnh bạo, cực đoan triệt để và công khai rõ ràng, (làm cho mn không biết rõ và không ham muốn cái mình làm) do đó những kẻ ngu dù có kiến thức không cản trở họ.

Họ làm việc tùy duyên với sự thanh thản và yên tĩnh (ẩn dật), buông xả bên trong lẫn bên ngoài (như Vô Vi) và mọi việc sẽ đâu vào đấy.
 
4
Đạo là một khoảng trống rộng lớn vô lượng, nó có thể được sử dụng đến vô cùng nhưng dung lượng vô tận.
Nó giống như thiên nhiên, dường như là nguồn gốc của mọi vật. Trong đó xung đột (các cạnh sắc nét) được thoả mãn (làm tròn), sự khác biệt (góc thắt) được giải quyết (đoàn kết), các quan sát (ánh sáng) được làm rõ, nhiễu loạn (bụi) được làm im lặng (hoà)
 
 
Nó như một hồ nước sâu, tối. Ẩn giấu nhưng luôn hiện hữu.
Tôi không biết nguồn gốc của nó.
Nó như 1 khúc dạo đầu cho thiên nhiên, một lời nói đầu cho thiên Chúa.
 
5
Đạo (Trời Đất) không thiên vị đứng về phía nào/ Vô tư; mọi thứ đều có tiềm năng như nó là.
Hiền nhân cũng vô tư  (không đứng về phía nào); đối đãi mọi người với tâm thế bình đẳng như nhau.
 
Đạo giống như ống bễ:
trống rỗng nhưng có khả năng vô tận.
Bạn càng sử dụng nó nhiều thì nó càng tạo ra nhiều hơn;
bạn càng lãng phí lời nói về nó, sức mạnh Đạo trong bạn càng sớm biến mất.
 
Tốt hơn hãy giữ chặt trung tâm/ Trọng Tâm (Điều cốt lõi).
 
6
Đạo được gọi là Mẹ vĩ đại:
trống rỗng nhưng vô tận,
nó là nguồn gốc sinh ra thế giới vô tận.
 
Nó luôn hiện diện bên trong bạn.
Bạn có thể sử dụng nó theo bất kỳ cách nào bạn muốn mà không bao giờ cạn kiệt.
 
7
Đạo là vô hạn, vĩnh cửu.
Tại sao nó là vĩnh cửu?
Nó chưa bao giờ được sinh ra;
do đó nó không bao giờ có thể chết.
Tại sao nó là vô hạn?
Nó không có ham muốn sống cho chính mình;
như vậy nó hiện diện vị tha cho tất cả chúng sinh.
 
Hiền nhân để mình ở lại phía sau;
đó là lý do tại sao anh ấy đi trước.
Anh ấy ở bên ngoài chính mình (tách rời khỏi bản ngã của mình/Thờ ơ & Không quan tâm đến cái tôi) ;
đó là lý do tại sao anh ấy tự tin hiện diện là một với họ.
Bởi vì anh ấy đã buông bỏ chính những mong muốn của mình nên
anh ấy hoàn toàn mãn nguyện.
 
8.
Điều thiện tối thượng (thiện đức) giống như nước,
nuôi dưỡng, làm lợi cho vạn vật mà không cần cố gắng/ tranh giành.
Nó khiêm tốn, bằng lòng với những chỗ thấp kém nhất mà người ta khinh thường.
Như vậy nó giống như Đạo.
 
Với địa vị, hãy lựa ở nơi thấp.
Trong tâm trí, hãy giữ sự sắc bén (sâu sắc) .
Đối nhân xử thế bằng sự nhân từ.
Lời nói ra cần giữ sự trung thực.
Sửa trị (bản thân hay bên ngoài) thì hãy chịu làm cho được Thái Bình (Hoà hợp + Tốt Đẹp/ Thiện Chí)
Trong công việc, hãy làm những điều phù hợp với Khả Năng (năng lực)
Hành vi (ra quyết định) cần hợp Thời buổi.
 
Khi bạn hài lòng với việc được là chính mình
, bình thản và không so sánh hay cạnh tranh/ tranh luận,
mọi người sẽ tôn trọng bạn.
 
9
Có một sự Nguy Hiểm ở thái cực (điểm giới hạn/ cực đoan), do đó nên có sự điều độ hơn là đầy tràn.
Đổ đầy bát của bạn đến miệng nó sẽ tràn ra ngoài và bạn ước là bạn đã dừng lại trước đó.
Mài thanh kiếm quá sắc mảnh, nó không thể duy trì sự sắc bén lâu dài.
Vàng ngọc tiền tài đầy nhà, không thể giữ lâu được.
Kiêu hãnh về sự giàu có và vinh quang/ danh tiếng là nguyên nhân mời gọi tai hoạ.
 
Hãy làm việc của mình rồi lùi lại.
Con đường duy nhất dẫn đến sự thanh thản.
 
10
Bạn có thể dỗ dành tâm trí mình tránh khỏi sự lang thang/ lầm lạc mà hợp nhất với con đường Đạo hay không?
Bạn có thể làm hơi thở của mình mềm mại và nhẹ nhàng như trẻ sơ sinh được không?
Bạn có thể làm sạch (thanh lọc) tầm nhìn của mình khỏi ham muốn đen tối bên trong cho đến khi trong sáng được không?
Bạn có thể yêu thương mọi người và dẫn dắt (lãnh đạo) họ mà không áp đặt ý muốn của mình không?
Bạn có thể giải quyết những vấn đề quan trọng nhất
bằng cách để các sự việc diễn ra theo chiều hướng của chúng mà không hề có thôi thúc sở hữu không?
Bạn có thể lùi lại khỏi tâm trí của chính mình
và do đó hiểu được mọi thứ không?
 
Sinh con và nuôi dưỡng,
có mà không sở hữu,
hành động mà không mong đợi,
dẫn dắt (lãnh đạo) mà không cố gắng kiểm soát:
đó là đức hạnh tối thượng (huyền diệu).
 
11
Chúng ta nối các nan hoa lại với nhau thành một bánh xe,
nhưng chính cái lỗ ở giữa
mới làm cho toa xe chuyển động.
 
Chúng ta nặn đất sét thành một chiếc bình,
nhưng chính sự trống rỗng bên trong
mới chứa đựng bất cứ thứ gì chúng ta muốn.
 
Chúng ta đóng gỗ để xây một ngôi nhà,
nhưng chính không gian bên trong
mới khiến ngôi nhà có thể sống được.
 
Chúng ta làm việc với hiện hữu,
nhưng vô hiện hữu là thứ chúng ta sử dụng.
 
12
Năm màu làm mù mắt.
Năm nốt làm điếc tai.
Năm vị làm mờ lưỡi.
Tham vọng theo đuổi và nắm bắt làm mất cân bằng và hoang dại điên cuồng tâm trí.
Phấn đấu vì lợi ích trần thế, tìm những điều khó có được tạo ra sự căng thẳng không lành mạnh trong Tâm.  

Do đó người thực sự khôn ngoan sống vì hạnh phúc nội tâm mà bỏ qua thú vui các giác quan.
Nên lấy cái này mà bỏ cái kia.  
 
13
Thành công cũng nguy hiểm như thất bại, đều tạo ra nỗi sợ hãi.
Danh dự và nỗi đau gắn kết lớn với nhau.
 
Thành công cũng nguy hiểm như thất bại nghĩa là gì?
Cho dù bạn đi lên hay đi xuống thang,
vị trí của bạn đều bị lung lay.
Người may mắn căng thẳng trông chờ sự thành công của mình với sự thiếu kiên nhẫn.
Những người bất hạnh căng thẳng, bất ổn vì sự mất mát thất bại của mình.
Khi bạn đứng bằng hai chân trên mặt đất,
bạn sẽ luôn giữ được thăng bằng.
 
Tại sao danh dự và nỗi đau lớn gắn kết với nhau?
Tôi chắc chắn sẽ đau đớn vì tôi quan tâm đến cái tôi của bản thân mình.
Nếu tôi không quan tâm đến bản thân mình (cái tôi), tôi có thể chịu đựng nỗi đau nào?

Nếu bạn tôn trọng thế giới như bạn tôn trọng chính mình
Bạn đã sẵn sàng để chăm sóc thế giới.
Nếu bạn quan tâm đến thế giới như bạn quan tâm đến chính bản thân mình.
Bạn đã sẵn sàng để thống trị thế giới.
 
14
Nhìn vào Đạo, nó không thể được nhìn thấy - nó vượt qua hình thức.
Cố gắng để lắng nghe nó, nhưng không thể nghe được - nó vượt ra ngoài âm thanh.
Muốn nắm bắt nó, nó không thể được chạm vào - nó vô hình.
Ba đặc điểm này không thể phân tách được mà hoà làm một,
Nó mọc lên, giống như mặt trời, nhưng không chiếu sáng; nó lặn, giống như mặt trời, nhưng không tối. Không bắt đầu, không có kết thúc, vô hạn, không thể xác định. Nó là hình thức của vô hình; nó tồn tại trong không tồn tại; đó là bí ẩn lớn nhất.

Gặp gỡ Đạo, nó không có khởi đầu,
Theo đuổi Đạo, nó không có kết thúc.
Bởi biết cách thức hoạt động của Đạo trong quá khứ mà hiện tại có thể được biết đến.
Biết rằng hiện tại như một phản ánh tác động của quá khứ.
Là manh mối để đi theo con đường Đạo.
 
15
Các bậc thầy thời xưa rất sâu sắc và vi tế.
Sự khôn ngoan của họ là không thể dò được, vượt quá hiểu biết của chúng ta.
Không có cách nào để mô tả nó;
tất cả những gì chúng ta có thể mô tả là biểu hiện bề ngoài của họ.
 
Họ cẩn thận
như người đang băng qua một dòng suối đóng băng.
Cảnh giác như một chiến binh trong lãnh thổ của kẻ thù (như kẻ thù ở mọi phía)
Lịch sự như một vị khách.
Chất lỏng như băng tan.
Có thể định hình như một khối gỗ.
Tiếp thu như một thung lũng.
Trong suốt như một ly nước.
 
Bạn có đủ kiên nhẫn để đợi
cho đến khi bùn lắng xuống và nước tự nó trong sạch?
Bạn có thể giữ nguyên trạng thái yên tĩnh (bất động)
cho đến khi hành động đúng đắn tự nó xuất hiện/ xảy ra không?
 
Bậc Thầy không tìm kiếm sự thỏa mãn.
Không tìm kiếm, không mong đợi, hiện diện và đón nhận mọi sự nên tiềm năng của họ luôn luôn cao.
 
16
Làm trống tâm trí bạn tối đa (khỏi sự mong muốn)
Thì giữ vững được trạng thái thanh thản hoàn hảo.
Quan sát thấy vô số thứ sinh trưởng và phát triển
Cuối cùng trở về nguồn cuội.
 
Trở về cội nguồn là sự thanh thản (yên tĩnh).
Đó là điều kiện tự nhiên của sự vật và vĩnh cửu.
Ai thấy biết được điều này là Minh (Khôn Ngoan/ Giác Ngộ)
Nếu không nhận ra cội nguồn thì
sẽ vấp ngã trong bối rối và đau khổ.
Khi nhận ra mình từ đâu đến,
bạn tự nhiên trở nên bao dung,
vô tư, vui vẻ,
xoá bỏ ngăn cách với mọi thứ, nhân hậu như bà ngoại,
trang nghiêm như vua.
Đắm chìm trong sự kỳ diệu của Đạo,
bạn có thể đối phó với bất cứ điều gì cuộc sống mang lại cho bạn
và khi cái chết đến, bạn đã sẵn sàng.
 
17
Đối với nhà lãnh đạo tốt nhất, người dân hầu như không nhận thấy sự tồn tại của họ.
Tiếp đến là một nhà lãnh đạo được yêu mến và khen ngợi.
Tiếp theo là người họ sợ.
Tệ nhất là người bị coi thường.
 
Nếu bạn không tin có đức tin, mọi người sẽ không có niềm tin vào bạn.

Nhà lãnh đạo (dẫn dắt) giỏi nhất đang bỏ qua việc sử dụng từ ngữ  (lời nói ) của mình mà coi trọng hành động.
Khi công việc của anh ấy hoàn thành,
mọi người đều nói: "Thật tuyệt vời: chúng tôi đã tự mình làm được điều đó!"
 
18
Khi Đạo vĩ đại bị lãng quên,
lòng tốt và vô số quy tắc công lý (pháp luật) xuất hiện.
Khi chủ nghĩa tri thức phát sinh
Đạo đức giả và gian lận ở phía sau
 
Khi cuộc sống gia đình không hài hoà, thì những đứa trẻ ngoan ngoãn hiếu thảo và bậc cha mẹ tận tụy được ca ngợi.
Khi đất nước lâm vào cảnh hỗn loạn, tham nhũng, kém hiệu quả
có những lời khen chính thức/ tượng đài cho "công dân trung thành"

Bất cứ khi nào có Đạo, thì có hoà bình và cân bằng. Khi Đạo bị mất thì vô số sự chia rẽ, khác biệt xuất hiện và phát triển.
 
19
Đi trên con đường Đạo và loại bỏ giáo huấn của con người
Vô số vấn đề do đạo đức tạm thời sẽ biến mất.
Bằng cách từ bỏ công lý được thực hiện bởi các quy tắc và luật pháp
Công lý tự nhiên sẽ xuất hiện.
Vứt bỏ lợi nhuận và những thứ đắt tiền
thì sẽ không có kẻ trộm.
 
Ba điều này ở bên ngoài, nếu vẫn chưa đủ,
thì bạn cần đi vào trung tâm:
thấy được sự đơn giản, tự nhiên trong nội tâm
nắm giữ được bản chất thực sự của mình
loại bỏ ích kỉ
giảm bớt ham muốn
và để mọi thứ diễn ra theo đúng quy luật của nó.
 
20
Bằng cách loại bỏ nguyên nhân của đau khổ và đau khổ sẽ biến mất.
Cả "có" và "không" đều tương đối.
Được coi là "tốt" và "xấu", tính tương đối của nó vẫn còn.
Bạn phải quý trọng những gì người khác quý trọng và coi là tốt,
tránh những gì người khác tránh né?
Sự thật đằng sau có thể hoàn toàn khác!
 
Những người khác thì phấn khích với sự kết hôn và các bữa tiệc,
Một mình tôi không quan tâm,
một mình tôi vô cảm,
như một đứa trẻ sơ sinh trước khi nó học được cách mỉm cười.
 
Những người khác có những gì họ cần, tích lũy mọi thứ,
Một mình tôi không sở hữu gì cả.
Một mình tôi lang thang,
như người không nhà.

 
Tôi như một kẻ ngốc, đầu óc trống rỗng.
Những người khác thì thông minh, có nhiều kiến thức;
Riêng tôi trông quá đơn giản để thu hút bất kì sự quan tâm nào.

Mọi người thấy rất nhiều thứ, tôi thấy mọi thứ là một.
 
Những người khác có mục đích;
Một mình tôi không biết.
Tôi trôi dạt như sóng trên đại dương,
tôi thổi vô định như gió.
 
Tôi khác với những người bình thường.
Tôi trên đường Đạo.
 
21
Đức Hạnh lớn nhất đi theo đồng nhất với Đạo;
đó là điều mang lại cho nó sự rạng rỡ.
 
Thậm chí mặc dù Đạo là vô hình và khó nắm bắt, chúng ta có thể biết nó tồn tại.
Vô hình và khó nắm bắt, nhưng nó có một biểu hiện.
Kín đáo và tối tăm, tuy nhiên vẫn có một sức sống bên trong nó.
Sức sống của nó rất chân thật. Trong đó chúng ta có thể tìm thấy trật tự.
Từ khi khởi đầu của thời gian, Đạo đã luôn tồn tại.
Nó vượt ra ngoài sự tồn tại và không tồn tại. Làm sao tôi biết sự sáng tạo đến từ đâu? Tôi nhìn vào bên trong bản thân mình và thấy nó.
 
22
Nếu bạn muốn trở nên toàn vẹn,
trước hết hãy để mình bắt đầu với thiếu khuyết.
Muốn thẳng thì
trước hết hãy bắt đầu với cong.
Nếu bạn muốn trở nên đầy đủ,
trước hết hãy để cho mình trống rỗng.
Sự kết thúc sẽ tạo ra một khởi đầu.
Những người muốn ít thường được đầy đủ
Những người có nhiều, ham muốn nhiều dễ lạc lối trong mê lầm.
 
Hiền nhân chỉ giữ duy nhất lấy Đạo (trên con đường Đạo)
mà làm Ví dụ (gương chuẩn mực) cho tất cả mọi người
 
Bởi vì anh ấy không tự nhận mình sáng suốt nên mọi người có thể nhìn thấy sự sáng suốt từ anh ấy.
 
Bởi vì anh ta không khăng khăng chứng minh mình là đúng (không tự cao tự đại) nên
mọi người đều có thể phân biệt được anh ấy và có cơ hội tin tưởng vào lời nói của anh ta.

Vì Không đặt nặng mục tiêu (không nhận mục tiêu), nên thành công;/ Không bám vào công trạng, thành tích nên làm được những thứ lâu bền.
Vì Không thể hiện bản thân, nên đứng đầu.

Anh ta không tranh giành lấy gì từ ai (thiên hạ)/ không muốn cạnh tranh với ai.
Vì vậy, không ai có thể tranh cãi/ tranh giành với anh ta/ Không ai muốn vị trí của anh ấy được.
 
Khi các bậc Thầy cổ xưa nói:
“Hãy bắt đầu với sự khiêm tốn & từ bỏ mọi thứ, bạn sẽ được cho tất cả mọi thứ  ”,
họ không hề sử dụng những cụm từ sáo rỗng.
Chỉ khi khiêm tốn sống theo Đạo, bạn mới có thể thực sự là chính mình.


 
23
Hãy thể hiện bản thân một cách trọn vẹn
rồi hãy im lặng với rất ít lời nói.
Hãy giống như sức mạnh của thiên nhiên:
 
Gió mạnh không kéo dài cả buổi sáng.
Một đám mây không kéo dài cả ngày.
Điều gì làm cho chúng xảy ra?
Thiên Nhiên (Trời và Đất)
Nếu  trời và đất không thể duy trì lâu dài công việc của họ, thì con người cũng vậy!!!
 
Nếu bạn cởi mở với Đạo,
bạn hòa làm một với Đạo
và bạn có thể thể hiện nó một cách trọn vẹn.
Nếu bạn cởi mở với Đức Hạnh,
Đức Hạnh sẽ theo bạn
và bạn có thể sử dụng nó một cách hoàn toàn.
Nếu bạn sẵn sàng bỏ đi Đạo và Đức
bạn đang ở trong tình trạng mất mát
và Đạo cùng với Đức sẽ bỏ rơi bạn.
 
Hãy cởi mở với Đạo,
sau đó tin tưởng vào những hành động tự nhiên của bạn;
và mọi thứ sẽ đâu vào đấy.
 
24
Kẻ kiễng chân
không đứng vững được.
Ai xoạc chân ra thì không thể bước được.
Người tự xem mình là sáng suốt/ trí tuệ
thì không thể sáng suốt được.
Những người khăng khăng đòi mình đúng 
không thể được công nhận rộng rãi.  
Ai bám vào công trạng/thành tích của mình
sẽ không tạo ra thứ gì lâu bền.
Người tự khoe khoang mình giỏi mà khinh thường người khác (kiêu căng)
thì không thể nào đứng đầu được.
Đây là những việc làm thừa thãi, vô nghĩa. Người theo Đạo tránh những thứ này.
 
Muốn thuận theo Đạo thì
cứ làm việc của mình rồi buông bỏ.
 
25
Có một cái gì đó vô hình và hoàn hảo
trước khi vũ trụ ra đời.
Nó thật thanh thản. Trống.
Cô độc một mình. Không thay đổi.
Vô hạn. Hiện diện ở mọi nơi.
Nó là mẹ của vũ trụ.
Vì thiếu một cái tên nào hay hơn nên
tôi gọi nó là Đạo.
 
Nó chảy qua vạn vật,
bên trong và bên ngoài, và trở về
nguồn gốc của vạn vật.
 
Đạo thật tuyệt vời.
Vũ trụ thật tuyệt vời.
Trái đất thật tuyệt vời.
Con người thật tuyệt vời.
Đây là bốn điều tuyệt vời.
 
Con người đi theo trái đất.
Trái đất đi theo vũ trụ.
Vũ trụ tuân theo Đạo.
Đạo cũng tuân theo các quy luật tự nhiên của chính nó.
 
26
Nặng nề (sự chân thành) là gốc rễ của sự nhẹ nhàng (phù phiếm). Và thanh thản vượt xa sự vội vàng.

Những người thực sự khôn ngoan có thể đi du lịch cả ngày nhưng không bao giờ đặt hành lý xuống.
 Mặc dù có những phiền nhiễu hấp dẫn nhưng ở bên trong anh ấy vẫn thanh thản, thụ động, không bị xáo trộn.


Nhà lãnh đạo không hành động theo sự thúc đẩy hoặc không xem xét sâu sắc như 1 kẻ ngốc.  
Nếu bạn để mình bị thổi bay tới lui,
bạn sẽ mất liên lạc với gốc rễ của mình.
Nếu bạn để sự bồn chồn lay động bạn,
bạn sẽ mất liên lạc với con người thật của mình/ mất tự chủ.
 
27
Những người giỏi đi bộ
Không để lại dấu vết trong lòng đất.
Những người giỏi nói
Nói mà không có sai sót.
Những người giỏi đếm
Yêu cầu không kiểm đếm.
Những người giỏi đóng cửa
Sử dụng không có khóa
Tuy nhiên, bất cứ điều gì họ đóng
Không thể mở được.
Những người giỏi buộc
Sử dụng không dùng nút buộc
Tuy nhiên, bất cứ điều gì họ buộc
Không thể tháo.

 
Vì vậy Minh Sư luôn sẵn sàng với tất cả mọi người
và không từ chối bất cứ ai.
Anh ấy sẵn sàng sử dụng mọi tình huống
và không lãng phí bất cứ điều gì.
Điều này được gọi là hiện thân của sự sáng suốt.
 
Thế nào là người tốt nhưng là giáo viên của kẻ không tốt?
Thế nào là việc của người xấu là nguyên liệu thô cho việc của người tốt là gì?
Nếu bạn không hiểu điều này, bạn sẽ lạc lối,
dù bạn có thông minh đến đâu.
Đó là bí mật lớn.
 
28
Biết nam,
nhưng giữ nữ:
đón nhận thế giới trong vòng tay của bạn.
Nếu bạn tiếp nhận thế giới,
Đạo sẽ không bao giờ rời bỏ bạn
và bạn sẽ giống như một đứa trẻ.
 
Biết trắng
nhưng vẫn giữ đen:
hãy làm gương cho thế giới.
Nếu bạn là hình mẫu của thế giới,
Đạo sẽ mạnh mẽ trong bạn
và sẽ không có gì bạn không thể làm được.
 
Biết cái cá nhân,
nhưng vẫn giữ cái không cá nhân:
chấp nhận thế giới như nó vốn có.
Nếu bạn chấp nhận thế giới,
Đạo sẽ tỏa sáng bên trong bạn
và bạn sẽ trở về với con người nguyên thủy của mình.
 
Thế giới được hình thành từ hư không,
giống như đồ dùng từ một khối gỗ.
Thầy biết đồ dùng
mà vẫn giữ nguyên khối:
nhờ đó thầy có thể sử dụng mọi vật.
 
29
Bạn có muốn lãnh đạo và cải thiện thế giới theo ý mình không?
Tôi không nghĩ điều đó có thể được thực hiện.
 
Thế giới là thiêng liêng.
Nó không thể được kiểm soát hay cải thiện theo ý mình.
Nếu bạn can thiệp vào nó, bạn sẽ làm hỏng nó.
Nếu bạn giữ nó như đồ vật, bạn sẽ mất nó.
 
Mọi thứ trên thế giới, có lúc đi trước,
có lúc đi sau;
có lúc chuyển động,
có lúc đứng yên;
có lúc phát triển,
có lúc sụp đổ;
có lúc được an toàn,
có lúc gặp nguy hiểm.
 
Thầy nhìn sự vật như chúng vốn có
mà không cố gắng kiểm soát chúng.
Thánh Nhân tránh xa các thái cực, tránh xa dư thừa (= biết đủ) và tránh xa tự mãn (niềm tự hào ngu ngốc).
Anh ấy cư trú ở trung tâm của đạo (Trung Đạo) và để họ (mọi thứ) đi theo con đường riêng của họ.
 
30
Người dựa vào Đạo để cai trị con người
thì không cố gắng ép buộc
hay đánh bại kẻ thù bằng vũ lực.
Đối với mọi lực đều có một lượng phản lực.
Bạo lực, ngay cả khi có ý định tốt,
luôn phản tác dụng với chính mình.
 
Thầy làm công việc của mình
rồi dừng lại. Đạt được mục đích một cách khéo léo mà không dùng sức mạnh. Đạt được vì không thể làm khác hơn, không phải vì bản thân mong muốn. Do đó đạt được mà không vui mừng, không công khai, không kiêu căng, không ép buộc.
 
Bởi anh ấy hiểu rằng vũ trụ
mãi mãi nằm ngoài tầm kiểm soát
và việc cố gắng thống trị các sự kiện
là đi ngược lại dòng chảy của Đạo.
Những gì mở rộng quá nhiều, chắc chắn sẽ sụp đổ. Đây là điều trái với Đạo. Trái Đạo thì mất sớm.
 
Bởi vì anh ấy tin vào chính mình nên
anh ấy không cố gắng thuyết phục người khác.
Bởi vì anh ta hài lòng với chính mình nên
anh ta không cần sự chấp thuận của người khác.
Bởi vì anh ấy chấp nhận chính mình nên
cả thế giới chấp nhận anh ấy.

 
 
31
Vũ khí là công cụ bạo lực;
tất cả những người đàn ông tử tế đều ghét nó.
 
Người khôn ngoan (và điều lành) rất coi trọng/ cảnh trọng với những gì sai trái.
Người của chiến thắng (và điều dữ) thích chứng minh mình là lẽ phải.
 
Vũ khí là công cụ gây sợ hãi;
một người đàn ông tử tế sẽ tránh chúng
trừ khi thật cần thiết, không còn lựa chọn nào khác,
và nếu bị bắt buộc, sẽ
chỉ sử dụng chúng với sự kiềm chế tối đa.
 
Hòa bình và tĩnh lặng là giá trị cao nhất của anh ấy.
Nếu hòa bình đã tan vỡ,
làm sao anh ta có thể hài lòng được?
Kẻ thù của anh không phải là ma quỷ
mà là những con người giống như anh.
Anh ấy không muốn họ bị tổn hại cá nhân.
 
Anh ta cũng không vui mừng vì chiến thắng.
Làm sao hắn có thể vui mừng trong chiến thắng
và vui mừng trước sự tàn sát loài người?
Việc tàn sát loài người không bao giờ là điều nhân loại mong muốn.
 
Anh ta bước vào trận chiến một cách nghiêm túc,
với nỗi buồn và lòng bi mẫn lớn lao,
như thể anh ta đang tham dự một đám tang của chính mình.
 
32
Đạo không có tên.
Đạo thuần khiết tuy nhỏ bé nhưng không ai có thể nắm bắt (quản lý) được nó.
 
Nếu những người đàn ông và phụ nữ quyền lực
có thể tuân theo nguyên tắc của Đạo thì
vạn vật sẽ hài hòa và sẵn lòng tuân theo.
Thế giới sẽ trở thành một thiên đường.
Mọi người sẽ được bình yên,
luật pháp sẽ được khắc ghi trong lòng.
 
Khi bạn có danh và sắc,
hãy biết rằng chúng chỉ là tạm thời.
Khi bạn có các tổ chức,
hãy biết chức năng của chúng sẽ kết thúc ở đâu.
Biết khi nào nên dừng lại,
bạn có thể tránh được mọi nguy hiểm.
 
Mọi sự đều kết thúc ở Đạo
như sông chảy ra biển.
 
33
Biết người khác là thông minh;
biết chính mình là sự khôn ngoan / sáng suốt thực sự.
Thạo người khác (thắng được người khác) là sức mạnh;
làm chủ bản thân (thắng được bản thân) mới là sức mạnh thực sự.
 
Nếu bạn nhận ra rằng mình có đủ (biết đủ),
bạn thực sự giàu có.
Kiên trì làm rùi sẽ đến đích.
Chân thành thì sẽ được lâu bền.
 
Nếu bạn ở trung tâm của Đạo
và đón nhận cái chết bằng cả trái tim,
bạn sẽ trường tồn mãi mãi.
 
34
Đạo lớn chảy khắp nơi.
Vạn vật đều do nó sinh ra.
 
Nó dốc hết sức vào công việc của mình
nhưng lại không đưa ra yêu sách gì.
Nó nuôi dưỡng vô số thế giới,
nhưng nó không nắm giữ lấy chúng.
Vì nó không mong muốn điều gì, nên không dễ dàng nhận thấy.
Vì vạn vật đều đi theo nó để trú ẩn
tuy nhiên nó không tìm cách làm chủ hay kiểm soát nên có thể gọi là vĩ đại.

Bậc Hiền nhân cũng vậy, cho đến giây phút cuối cùng, cũng không cho rằng mình vĩ đại (to lớn) nên mới hoàn thành được việc lớn của mình.
 
35
Người tập trung vào Đạo
Có thể đi khắp mọi nơi mà không bị hại
Anh ta luôn cảm nhận được sự an ổn thái bình (trong trái tim mình).
 
Âm nhạc hay mùi nấu ăn ngon
có thể khiến người ta dừng lại và thưởng thức.
Nhưng những lời nói đến Đạo
có vẻ đơn điệu, thiếu hương vị.
Khi bạn tìm kiếm nó, không có gì để xem.
Khi bạn lắng nghe nó, không có gì để nghe.
Khi bạn sử dụng nó, nó là vô tận.
 
36
Nếu bạn muốn thu nhỏ một cái gì đó,
trước tiên bạn phải cho phép nó mở rộng.
Nếu bạn muốn bỏ rơi một cái gì đó,
trước tiên bạn phải cho phép nó phát triển.
Nếu bạn muốn nhận được cái gì đó,
trước tiên bạn phải cho phép nó được cho đi.
Đây được gọi là nhận thức vi tế
về bản chất của mọi thứ.
 
Cái mềm thắng được cái cứng.
Cái chậm thắng cái nhanh.
Hãy để hoạt động của bạn vẫn là một bí ẩn.
Chỉ cần cho mọi người thấy kết quả.
 
37
Đạo không bao giờ làm bất cứ điều gì,
nhưng nhờ nó mà mọi việc đều được thực hiện.
 
Nếu những người đàn ông và phụ nữ quyền lực (cai trị/ lãnh đạo) có thể dấn thân theo Đạo,
cả thế giới sẽ tự biến đổi theo nhịp điệu tự nhiên của nó.
Mọi người sẽ hài lòng
với cuộc sống đơn giản hàng ngày,
hài hòa và không còn ham muốn.

Đối với các giải pháp cho vô số vấn đề, sự đơn giản phải được tuân theo.
Đơn giản sẽ làm giảm số lượng mong muốn/ dục vọng.  
 
Khi không còn dục vọng thì
mọi sự đều bình yên.
 
 
 
Mục: Tế
 
38
Người khôn ngoan không thể hiện đức tính của mình, đó là lý do tại sao anh ta có đạo đức.
Người bình thường thể hiện đức tính của mình, đó là lý do tại sao anh ta yếu đuối.

Đức tính cao không biểu lộ, Mọi thứ được hoàn thiện đúng cách.
Đức tính yếu đuối luôn thể hiện, Mọi thứ vì thế không được hoàn thành.

Lòng tốt của những người khôn ngoan (và Đức Hạnh) không có bất kỳ lý do, Dần dần mọi người sẽ theo anh.
Những người tốt bụng (Vì Nhân) hành động từ trái tim, và hoàn thành vô số việc.
Người công chính (Vì Nghĩa) hành động vì thương hại,  tuy nhiên, để lại nhiều thứ chưa được hoàn tác.
Người đạo vì Lễ Nghi (Quy Tắc/ Luật Lệ) sẽ hành động vì bổn phận, và khi không ai sẽ đáp lại sẽ xắn tay áo lên và dùng sức.

Đạo Ở trên, Đức hạnh theo sau. Khi nào đức hạnh biến mất, lòng tốt sẽ xuất hiện. Khi lòng tốt biến mất, lòng trắc ẩn được thể hiện. Khi lòng trắc ẩn bị mất, các quy tắc/ nghi lễ được cài đặt. Do đó, khi sự chân thành và tin tưởng biến mất, sự hỗn loạn và bóp méo là sự kiện trở nên lan rộng.
( Mất Đạo rồi mới có Đức, Mất Đức rồi mới có Nhân. Mất Nhân rồi mới có Nghĩa, Mất Nghĩa rồi mới có Lễ. Lễ chỉ là cái vỏ mỏng của lòng trung tín; mà cũng là đầu mối của hỗn loạn.)


Người khôn ngoan nhìn thấy không chỉ bề mặt mà cả độ sâu. Anh ta có thể nhìn thấy trái cây tiềm năng trong một bông hoa. Do đó, bằng cách sử dụng đức hạnh của mình, ông nhìn thấy thực tế ở đằng sau những biểu hiện nhất thời (những ảo tưởng).
 
Người tử tế làm điều gì đó
nhưng vẫn chưa làm được điều gì đó.
Người công chính làm một việc gì đó
và để lại nhiều việc phải làm.
Người có đạo đức làm điều gì đó,
và khi không có ai đáp lại,
anh ta xắn tay áo lên và dùng vũ lực.
 
 
39
Các bậc đạo sư xưa kia hòa hợp với Đạo,
bầu trời trong xanh,
đất vững chắc và đầy đủ,
vạn vật cùng nhau phát triển,
hài lòng với bản chất của mình,
không ngừng lặp lại,
đổi mới không ngừng.
Các nhà lãnh đạo đã đạt được nó và trở thành những người cai trị tốt.
 
 
Khi con người can thiệp vào Đạo,
bầu trời trở nên bẩn thỉu,
trái đất cạn kiệt, không có khả năng sinh sản.
sự cân bằng sụp đổ,
sinh vật tuyệt chủng.
Những người cai trị sẽ chùn bước và thất bại.
 
 
Cao được thành lập từ mức thấp giống như một cỗ xe được tạo thành từ nhiều phần nhỏ.
Cái vĩ đại xem cái nhỏ như nguồn của chúng, và cái cao lấy cái thấp làm nền tảng của chúng. Tài sản lớn nhất của người khôn ngoan xây dựng trên nền tàng của sự khiêm nhường. Họ nói về mình như những đứa trẻ mồ côi và góa phụ, như thế họ thực sự tìm kiếm sự khiêm nhường.

Tốt hơn là vững chắc, âm trầm như đá (có độ sâu) hơn là lắc nhẹ leng keng như đồ trang sức (có thể bay).
 
 
40  
Trong chuyển động, Đạo luôn trở về nguồn, Bắt đầu từ một vị trí thấp hơn là cách vĩnh cửu để bắt đầu con đường Đạo.
Mọi vật đều được sinh ra từ hiện hữu.
Hiện hữu được sinh ra từ vô hiện hữu.
 
41.
.Người khôn ngoan nghe Đạo, siêng năng thực hành.
Người học trò bình thường nghe đến Đạo, nửa tín nửa nghi.
Kẻ ngu nghe Đạo, cười lớn.
Nếu không có tiếng cười thì Đạo không phải là Đạo thực sự.


Vì thế người ta mới nói về Đạo:
Sáng về Đạo dường như tăm tối,
Tiến bộ trong Đạo dường như thối lui;
Đức hạnh cao có vẻ lặn như một thung lũng; Đức tính thuần khiết nhất dường như bị mờ nhạt;
Đức Hạnh dồi dào dường như không đủ;
Đức hạnh vững chắc dường như yếu đuối;
Đức hạnh thực sự dường như biến đổi & không thực tế.
Hình vuông vô hạn không có góc.
Những tài năng lớn chín muộn.
Những nốt cao nhất rất khó nghe.
Hình thức lớn nhất không có hình dạng.


Đạo bị ẩn giấu và không có tên. Chỉ có Đạo mới nuôi dưỡng và làm cho mọi thứ viên mãn (hoàn thiện).
 
42
Đạo sinh ra Một.
Một sinh ra Hai.
Hai sinh ra Ba.
Ba sinh ra vạn vật.

Trong vạn vật không vật nào mà không cõng âm bồng dương. Nhân chỗ xung nhau mà hoà trộn với nhau.

Người dân khinh khi cô đơn, góa bụa, ở một mình và vô giá trị. Nhưng những bậc cao quý lại coi đây là danh hiệu của chính mình.
 
Vậy, Sự vật trong đời bớt là thêm, Thêm là bớt.

Chỗ mà người xưa dạy, Ta nay cũng dạy: Dùng bạo động thì chết trong bạo tàn, Người nói câu đó là Thầy ta.

 
43
Cái rất mềm của thiên hạ, Thắng cái rất cứng trong thiên hạ. Cái không có xen vào được chỗ không thể xen vào.
 
Điều này cho thấy giá trị của Cái KHÔNG (Vô Vi// việc không hành động??)
 
Dạy mà không dùng nói lời,
Thành công mà không hành động -
Những điều này ít ai hiểu được.
 
44
Danh tiếng và sức khoẻ ( thân mạng): cái nào quý hơn?
Thân mạng và tiền tài: cái nào quan trọng hơn?
Được và mất: cái nào khổ hơn?  

Tham ái nhiều ắt khổ nhiều.
Tích trữ nhiều ắt mất nhiều.
Biết đủ, không nhục. Biết dừng, không nguy. Và có thể lâu dài.

 
45
Thành tựu mĩ mãn dường như dở dang, Thì chỗ dùng của nó không hư được.
Đầy tràn dường như trống không, Thì chỗ dùng của nó vô cùng.
Rất ngay thẳng dường như cong queo,
Trí thông minh vĩ đại dường như không biết gì.
Tài hùng biện lớn có vẻ khó xử.
Phong trào vượt qua cái lạnh.
Tĩnh lặng vượt qua sự nóng nảy.
Sự trong sạch và tĩnh lặng là lý tưởng chung của mọi người.
 
46
 Khi thế gian theo Đạo, thì ngựa chạy tự do để bón phân cho đồng ruộng.
Khi thế gian không theo Đạo thì, ngựa chiến được lai tạo bên ngoài các thành phố.
 
Không có lỗi nào lớn hơn việc có nhiều ham muốn,
Không có khiếm khuyết lớn hơn không biết khi nào có đủ.
Không có bất hạnh nào lớn hơn mong muốn có được.
Như vậy khi nào người ta biết đủ
Là luôn luôn có đủ.
 
47
Trí Tuệ phải đến từ bên trong.
Tâm trí con người có thể có nhiều hình thức khác nhau.
Vì vậy, mà không đi ra ngoài mà toàn thể thế giới có thể được biết đến,
Không cần nhìn ra ngoài cửa sổ, mà có thể biết được Đạo trời.
Chúng ta càng nhìn vào và tìm kiếm các hình thức bên ngoài, chúng ta càng ít biết chúng.
Người khôn ngoan sẽ đến đích khi không di chuyển.
Anh ta thấy sáng suốt mà không cần sử dụng đôi mắt của mình
 
Thành tựu bằng cách không hành động. (phản ứng)
 
48
Để theo đuổi kiến ​​thức Thế Gian,
mỗi ngày một điều gì đó được bổ sung thêm.
Trong việc thực hành Đạo (Trí Tuệ),
mỗi ngày có một cái gì đó bị bỏ đi.
Bạn càng ngày càng ít phải ép buộc mọi thứ
cho đến khi cuối cùng bạn đạt đến trạng thái không phản ứng.Bằng cách có ngày càng ít thứ, nguồn gốc của sự trống rỗng có thể đạt được.
 
 
Bởi chuyển động (phản ứng), mọi thứ nằm ngoài cách tự nhiên của họ,
Vì vậy, công việc là cần thiết để đặt chúng trong sự cân bằng.
Trên đường Đạo mọi thứ đã ở trạng thái cân bằng,
Do đó phản ứng không cần thiết.
 
Sự làm chủ thực sự có thể đạt được
bằng cách để mọi thứ diễn ra theo cách riêng của chúng.
Nó không thể đạt được bằng cách can thiệp.
 
49
Người khôn ngoan không có Bản ngã, anh ấy làm việc bằng cái tâm của mọi người.
Anh ấy tốt như nhau với những người tốt hay xấu. Đức tính của anh ấy là lòng tốt.

Anh ấy trung thực như nhau với những người trung thực và không trung thực. Đức tính của anh ấy là sự trung thực.
 Anh ấy nhìn mọi người như nhau, sống đơn giản và hòa hợp.

Anh ấy giống như một người mẹ với những đứa con của mình.

Trong trái tim anh, anh chứa cả thế giới.
 
50
Đến với thế giới là đang thoát khỏi đường Đạo.
Thời gian người Khôn Ngoan chết là thời gian quay trở lại Đạo, vào phần còn lại.

Người khôn ngoan biết điều đó nên không làm xáo trộn sự hài hòa.
Anh ấy chờ đợi để hiểu những gì được hiển thị cho anh ấy.
Khi ánh sáng được hiển thị, chắc chắn anh ta đang ở trên Đạo,
Tất cả các nguy hiểm đều tránh được.
Mặc dù anh ấy sống ở thế giới, anh ấy ở trên đường Đạo, luôn nghỉ ngơi.
Cái chết của anh không còn nữa mà là sự tiếp nối.
 
51
Đạo sinh, Đức dưỡng, vật chất cho hình, hoàn cảnh tác thành (muôn vật). Cho nên muôn vật đều tôn Đạo, quí Đức.

Sự cao trọng của Đạo Đức chẳng nhờ ai ban, mà Đạo Đức tự nhiên vốn đã cao trọng

Cho nên Đạo sinh, Đức dưỡng, làm cho vạn vật lớn lên; dưỡng nuôi vạn vật, tác thành che chở vạn vật. Sinh vạn vật mà không nhận là của mình; làm mà không cậy công; làm cho lớn lên mà không đòi làm chủ, thế gọi là Đức nhiệm mầu.
 
 
52
Đạo là nguyên nhân của mọi thứ.
Bằng cách biết nguyên nhân, các hiệu ứng có thể được biết đến.
Ngay cả từ giữa các biểu hiện, nguyên nhân có thể được nhìn thấy.
Như vậy Người khôn ngoan sống giữ gốc là đạo, do đó anh ta thoát khỏi đau khổ và không bị tổn hại.

Đóng lối đi, Khóa lối vào
Và trong suốt cuộc đời, bạn sẽ không bị hao mòn.
Mở lối đi, Nhân lên mối quan tâm của bạn
Và cuộc đời bạn sẽ không cứu được.
 
Nếu bạn khép kín tâm trí mình trong những phán xét và tràn ngập những ham muốn,
trái tim bạn sẽ gặp rắc rối.
Nếu bạn giữ cho tâm trí không phán xét
và không bị các giác quan dẫn dắt,
trái tim bạn sẽ được bình yên.
 
Nhìn thấy được những thứ Vi Tế là người Sáng Suốt (Minh)
Bảo vệ/ Phòng hộ được những thứ mềm yếu chính là sức mạnh (Cường).
Hãy sử dụng hiểu biết về Đạo
để quay về sự Sáng Suốt của Đạo thì bản thân không còn sợ Tai Ương (Chướng Ngại/ Khổ đau). Đó là tìm về sự Vĩnh Cửu.

 
53.

Nếu ta có chút hiểu biết, ta sẽ đi theo Đại Đạo, và sợ hãi sự phô trương.
Đại Đạo thì rộng rãi thanh thản mà con người lại thích đi tắt trên những con đường nhỏ hẹp.
 
Khi giới đầu cơ giàu có làm ăn phát đạt
Trong khi nông dân mất đất;
khi các quan chức chính phủ chi tiền
mua vũ khí thay vì chữa bệnh;
khi tầng lớp thượng lưu phung phí và vô trách nhiệm
trong khi người nghèo không có nơi nương tựa - tất cả chỉ là cướp bóc và hỗn loạn.
Nó không phù hợp với Đạo.
 
54
Ai trồng vào Đạo
sẽ không bị nhổ tận gốc.
Ai ôm Đạo
sẽ không tuột mất.
Do đó, hành động cẩn thận và được thực hiện tốt của anh ấy Sẽ là ví dụ cho nhiều thế hệ mai sau.
 
Hãy để Đạo hiện diện trong cuộc sống của bạn
và Đức Hạnh của bạn sẽ trở nên chân thật.
Hãy để nó hiện diện trong gia đình bạn
và Đức Hạnh gia đình bạn sẽ hưng thịnh.
Hãy để nó hiện diện ở đất nước của bạn
và Đức Hạnh trên đất nước của bạn sẽ trở thành tâm gương phổ quát
cho tất cả các nước trên thế giới.

 
Nếu một người đàn ông theo Đức Hạnh, anh ta là một ví dụ cho gia đình anh ta, Khi một gia đình theo Đức Hạnh, đó là một ví dụ cho cộng đồng, Nếu một cộng đồng theo Đức Hạnh, đó là một ví dụ cho đất nước, Nếu một quốc gia theo Đức Hạnh là một ví dụ cho cả thế giới. Điều này có thể được chứng minh bằng quan sát.
 
Làm sao tôi biết điều này là đúng?
Bằng cách nhìn vào bên trong bản thân mình.
 
55
Kẻ nào đức dày, giống như trẻ sơ sinh. Độc trùng không cắn, thú dữ không ăn, chim ưng chẳng bắt.
Xương yếu gân mềm mà tay nắm chặt. Chưa biết giao hoan, tinh khí vẹn tuyền. Suốt ngày la khóc, mà chẳng khản tiếng.
Hòa hợp hoàn toàn. Biết cách hài hòa mới trường cửu, biết những gì trường cửu mới là sáng suốt. Quá ham sống thì hại. Tâm sai khiến được khí, thì mạnh.

Người khôn ngoan hiểu rằng khi một vật gì đó đạt đến đỉnh cao nó sẽ sớm bắt đầu suy giảm. Thay đổi những gì tự nhiên là đi ngược lại đường lối của Đạo. Những người làm điều đó sẽ đi đến kết thúc sớm.
 
 
56
Người biết thì không nói.
Những người nói chuyện không biết.

Bằng cách nhắm mắt, không nghe, không ngửi, Không chạm, cũng không nếm, các giác quan được đóng lại.
Tháo gỡ những nút thắt, giải quyết bui bặm, một thế giới hài hòa nó được mở ra trong tâm trí.
Các Người khôn ngoan không quan tâm đến bạn bè, kẻ thù, vinh quang hay ô nhục.
Anh ta đạt đến sự hoàn hảo bằng cách đi theo con đường Đạo.
 
 
57

Lấy ngay thẳng trị nước; lấy mưu mô dùng binh; lấy vô sự được thiên hạ.

Ta làm sao biết được như vậy? Nhờ thế này: Thiên hạ càng nhiều hạn chế bó buộc, thì dân càng nghèo. Dân càng lắm vũ khí, thì quốc gia càng kém an toàn và tối tăm. Dân càng tài khéo, vật lạ càng nẩy sinh, luật pháp càng rõ rệt, trộm cướp càng sinh ra nhiều.

Do đó, Hiền nhân nói:
Ta không có phản ứng
Tuy nhiên, mọi người tự biến đổi.
Ta thích giữ bình tĩnh,
Tuy nhiên, mọi người tự trở nên chính trực.
Ta không can thiệp,
Tuy nhiên, mọi người tự bắt đầu thịnh vượng.
Ta không có ham muốn dục vọng,
Tuy nhiên, mọi người tự trở nên đơn giản chất phác.
Giống như gỗ chưa cắt.
 
58
Nếu một đất nước được cai trị bằng sự khoan dung thì
người dân sẽ thoải mái và trung thực.
Nếu một đất nước bị cai trị bằng đàn áp và những luật lệ phức tạp thì
người dân sẽ chán nản và xảo quyệt.

Tốt vận may có gốc rễ từ thảm họa, và tai họa rình rập với vận may. Ai biết được tại sao những điều này lại xảy ra, hay khi nào chu kỳ này sẽ kết thúc?

Người Trên mà không ngay thẳng thì bên dưới người ngay sẽ thành nguy, người thiện trở thành tà. Con người u mê đã từ lâu.
 
 Người khôn ngoan đi theo con đường giữa, Anh ấy bằng lòng là một  tấm gương, một ví dụ sống mà không không áp đặt ý chí của mình, do đó mọi người theo anh ta, Đúng trong hành động, kết quả tốt đạt được.

Anh ta tuân theo kỷ luật, nhưng khoan dung với người khác, Mọi người sẽ nhận thấy sự hài lòng của anh ấy.
 
 
 
59xx
Để cai trị đất nước tốt
không có gì tốt hơn sự điều độ.
 
Dấu hiệu của một người ôn hòa
là sự tự do khỏi những ý tưởng của riêng mình.
Khoan dung như bầu trời,
tỏa khắp như ánh sáng mặt trời,
vững chắc như núi,
mềm mại như cây trước gió,
anh ta không có đích đến trước mắt
và tận dụng bất cứ điều gì
cuộc sống xảy đến cho mình.
 
Không có gì là không thể đối với anh ấy.
Bởi vì đã buông bỏ nên
ông có thể chăm lo cho hạnh phúc của mọi người
như một người mẹ chăm sóc con mình.
 
60
Cai trị một nước lớn
cũng cần cẩn thận giống như chiên một con cá nhỏ.
Bạn làm hỏng nó bằng cách chọc quá nhiều.
 
Hãy tập trung đất nước của bạn vào Đạo
và cái ác sẽ mất đi quyền lực (sức mạnh) làm hại nhân dân.
 
Không phải là nó không còn tồn tại nữa.
nhưng bạn sẽ có thể bước ra khỏi đường đi của nó.
Cũng như cái ác có thể mất đi khả năng gây hại của nó, người khôn ngoan tránh xa việc sử dụng bạo lực.
Vì đừng để cái ác có gì chống lại
thì nó sẽ tự biến mất.
 
61
Khi một nước có được cường quốc thì
nó sẽ giống như biển cả:
mọi dòng nước đều đổ vào đó.
Nó càng phát triển mạnh mẽ thì
nhu cầu khiêm tốn càng lớn.
Khiêm nhường là tin vào Đạo
nên không bao giờ phải phòng thủ.
 
Nước lớn cũng giống như vĩ nhân:
Khi phạm sai lầm thì nhận ra.
Sau khi nhận ra điều đó, anh ấy thừa nhận điều đó.
Thừa nhận rồi thì sửa lại.
Anh coi những người chỉ ra lỗi lầm của mình
là những người thầy nhân từ nhất của mình.
Anh ta coi kẻ thù của mình
như cái bóng mà chính anh ta tạo ra.

Cho nên nếu nước lớn mà hạ mình trước nước nhỏ, thì sẽ thu phục được nước nhỏ; nếu nước nhỏ mà hạ mình trước nước lớn thời sẽ được lòng nước lớn.
Cho nên hoặc hạ mình để mà chinh phục, hoặc hạ mình để được lòng.
Nước lớn chẳng qua là để dưỡng nuôi người, nước nhỏ chẳng qua là để phục vụ người, cả hai đều được như ý thích.
Kẻ lớn nên hạ mình.
 
Một quốc gia lấy Đạo làm trung tâm,
nuôi dưỡng dân tộc mình
và không can thiệp vào việc của người khác thì
đó sẽ là ánh sáng cho mọi quốc gia trên thế giới.
 
62
Đạo là trung tâm của vũ trụ,
là kho báu của người tốt,
là nơi nương tựa của kẻ xấu.
 
Danh dự có thể mua được bằng lời nói hoa mỹ,
sự tôn trọng có thể mua được bằng việc làm tốt;
nhưng Đạo vượt quá mọi giá trị
và không ai có thể đạt được nó.
 
Vì vậy, khi một nhà lãnh đạo mới được chọn,
đừng đề nghị giúp đỡ anh ta
bằng tài sản hoặc chuyên môn của bạn.
Thay vào đó hãy đề nghị
dạy anh ấy về Đạo.
 
Tại sao các bậc Thầy xưa lại quý trọng Đạo?
Bởi vì đã là một với Đạo,
khi tìm thì sẽ thấy;
và khi bạn mắc lỗi, bạn được tha thứ.
Đó là lý do tại sao mọi người đều yêu thích nó.
 
63
Hành động với sự thanh thản;
làm việc không cần nỗ lực.
Hãy tìm sự vĩ đại trong những cái nhỏ
và xem trọng cái ít như cái nhiều.
Hãy chuẩn bị đương đầu với khó khăn trong khi nó vẫn còn đơn giản,
làm việc lớn từ hàng loạt những hành động nhỏ.

Làm những việc dễ dàng trước khi chúng trở nên quá khó.
Khó khăn của các vấn đề được giải quyết tốt nhất trong khi chúng dễ dàng.

Các việc khó khăn trong thiên hạ, đều do từ việc dễ mà thành. Các việc lớn trong thiên hạ, đều từ việc nhỏ mà nên.

Người khôn ngoan không bao giờ đảm nhận nhiều hơn những gì anh ấy có thể xử lý, điều đó có nghĩa là anh ấy không để lại gì cả.
Cho nên hiền nhân suốt đời không cố gắng chuyện gì to tát, vậy nên mới được chuyện lớn.

Những kẻ hứa bừa bãi, sẽ khó giữ được lời (đánh mất niềm tin). Kẻ coi cái gì cũng dễ, sẽ gặp nhiều cái khó.


Khi một việc có vẻ quá dễ dàng, khó khăn lần ẩn trong các chi tiết.
 Cho nên Hiền nhân cẩn trọng chấp nhận việc gì mình làm cũng là khó khăn, nên cuối cùng không có gì làm khó được họ.

Như vậy Người khôn ngoan theo con đường Đạo, Bắt đầu với sự điều độ, thận trọng bất cứ điều gì anh ta làm. Các tác phẩm của anh ta rất vững chắc và kéo dài thời gian, Bởi vì tất cả nó được thực hiện một cách kiên nhẫn và không đấu tranh.
 
64

Những gì đang nghỉ ngơi là dễ dàng để giữ.
Những gì chưa bắt đầu/ chưa phát triển là dễ dàng để xử lý.
Đó là mỏng manh là dễ dàng để phá vỡ.
Đó là nhỏ bé là dễ dàng để phân tán.
Có thể đối đầu với các sự kiện trước khi chúng bộc lộ ra rõ ràng (hiện hình).
Có thể đặt mọi thứ hài hoà khi chưa hỗn loạn.

Một cái cây lớn hơn vòng tay của một người đàn ông trưởng thành
Đã từng là một mầm nhỏ.
Một tòa tháp cao chín tầng
Được xây dựng trên một mô đất.
Một cuộc hành trình của một ngàn dặm
Bắt đầu từ một bước chân.
 
Lao vào cố gắng hành động, bạn thất bại.
Cố gắng nắm bắt mọi thứ, bạn sẽ đánh mất chúng.
Buộc một dự án phải hoàn thành,
bạn sẽ phá hỏng những gì gần như đã chín muồi.
Vì vậy,
Minh sư hành động
bằng cách để mọi việc diễn ra theo quy luật của nó. Cuối cùng anh ấy vẫn bình tĩnh
như lúc đầu.
Anh ta không có gì, không nắm bắt gì
do đó không có gì để mất.

Người dân làm việc thường thất bại lúc sắp thành công. Cẩn thận lúc cuối như lúc đầu, nên không hỏng việc.

Cho nên bậc thánh thận trọng để không bị cuốn theo ảo tưởng thế gian, anh ta không coi trọng những thứ quý giá của thế gian.
Anh ta học hỏi từ Tự nhiên (không phải từ kiến ​​thức), không lặp lại sai lầm của người khác, tuân theo (và hỗ trợ mọi người theo) các quy luật của tự nhiên. Anh sợ làm (việc gì không phải Đạo).

 
65
 
Các bậc Thầy xưa, kẻ khéo thi hành đạo thì không dạy cho dân trở nên xảo trá, mà giữ cho dân sống thuần phác, đơn giản.

Sử dụng sự khôn khéo để cai trị một quốc gia, là dẫn đất nước đến chỗ đổ nát.

Khi nào lãnh đạo gian xảo, đánh lừa mọi người, mọi người sẽ làm theo bằng cách đánh lừa nhau. Do đó, gian lận trở thành chủ nhân của mọi người.
 
Nếu bạn muốn học cách cai trị,
hãy tránh trở nên thông minh/ gian xảo hay giàu có.
Mẫu đơn giản nhất là rõ ràng nhất.
Bằng lòng với cuộc sống bình thường, chất phác, bạn có thể chỉ cho mọi người con đường
trở về với bản chất thật của chính mình..

Khi biết điều này, sự khốn khổ chưa đến có thể tránh được.
 
.
 
66
Mọi dòng suối đều chảy ra biển
vì sự thấp kém trong vị trí quyền lực của chúng.
Sự khiêm tốn mang lại cho nó sức mạnh.
 
Muốn cai trị dân thì
phải lấy lời mà đặt mình dưới họ, nói chuyện với họ như thể bạn là người hầu của họ.
Nếu bạn muốn dẫn dắt người khác, bạn phải đặt lợi ích của họ lên trên lợi ích của bạn.

Người ta sẽ không cảm thấy gánh nặng, nếu một người khôn ngoan ở vị trí quyền lực. Người dân sẽ không cảm thấy mình bị thao túng, nếu một người khôn ngoan ở phía trước với tư cách là người dẫn dắt (lãnh đạo) họ.

Cả thế giới sẽ yêu cầu sự hướng dẫn của anh ấy, và sẽ không bao giờ mệt mỏi với anh ấy.

Bởi vì anh không thích thi đấu/ cạnh tranh với ai, không ai có thể cạnh tranh với những điều cô ấy hoàn thành.
 
 
67
Thiên hạ cho ta là trọng đại, mặc dầu ta phong thái tầm thường. Cao đại chính là ở chỗ vẻ ngoài tầm thường. Còn nhiều kẻ làm ra vẻ quan trọng nhưng chính lại hết sức tầm thường, nhỏ mọn.
 
Đối với những người đã nhìn vào bên trong mình, điều sự tầm thường này hoàn toàn có lý.
Và đối với những ai thực hành nó,
tính trọng đại này có cội rễ sâu xa.

Những người theo Đạo có ba phẩm chất chính,
Lòng trắc ẩn/ từ bi tạo ra lòng can đảm thực sự, một anh hùng thực sự.
Thận trọng tạo ra sức mạnh thực sự,
Và khiêm tốn (không đứng trước người) thực sự tạo ra ảnh hưởng (đến mọi người).

Nay người ta bỏ từ bi, chạy theo dũng lực; bỏ thận trọng chạy theo phóng túng; bỏ chỗ sau (khiêm tốn) mà tranh chỗ trước (kiêu mạn); thế là chết vậy.

Lấy khoan từ/ trắc ẩn mà tranh đấu sẽ thắng, mà cố thủ sẽ vững. Trời muốn cứu ai, lấy khoan từ/ từ bi mà bảo vệ cho.

Anh ta an toàn vì ở trên đường Đạo
 
68
Người chiến binh giỏi nhất
không sử dụng bạo lực.
Người chiến đấu giỏi
không giận giữ/ bất như ý.
Người khéo chiến thắng
không giao tranh với địch.
Khéo dùng người
là hạ mình dưới người.
 
Tất cả đều thể hiện
đức tính không cạnh tranh.
Không dùng sức mình, mà dùng sức người và vẫn hòa hợp với Đạo.
 
69
Các tướng dụng binh giỏi có câu:
“ Thà làm khách, hơn làm chủ
Thà là phòng thủ & chờ xem, không nên ra nước trước .
Thà lùi một thước, không tiến một tấc”.

Tranh chấp có thể được giải quyết bằng cách chờ đợi.
Thay vì một sự tích cực tiến lên, tốt hơn là rút lui và chờ đợi,  
 
Đây gọi là linh hoạt trong khi tiến bộ,
đuổi mà không dùng tay,
đẩy lùi mà không dùng lực,
và chiến thắng kẻ thù mà không giao chiến với hắn.  
 
Không có bất hạnh nào lớn hơn
việc đánh giá thấp kẻ thù của bạn.
Đánh giá thấp kẻ thù của bạn có nghĩa là đã phá hủy ba báu vật lớn nhất của mình
và trở thành kẻ thù của chính mình.
 
Khi hai thế lực lớn đối đầu nhau,
phần thắng sẽ thuộc
về bên nào biết thận trọng, từ bi.
 
70
Lời dạy của Ta dễ hiểu
và dễ áp ​​dụng.
Tuy nhiên, trí tuệ bình thường sẽ không bao giờ nắm bắt được chúng,
và nếu bạn cố gắng thực hành chúng, bạn sẽ thất bại.
 
Những lời dạy của tôi còn lâu đời hơn thế giới.
Làm thế nào bạn có thể nắm bắt được ý nghĩa của chúng?
 
Nếu bạn muốn biết tôi,
mấu chốt là hãy nhìn vào bên trong trái tim bạn để thấy.
Nhìn vào bên trong bạn mà biết và áp dụng thì sẽ thấy sự quý giá của Đạo.
 
71
 
Biết điều không biết là tốt hơn (cao). Không biết điều đáng biết là bệnh.

Biết sợ bệnh, thì không bệnh.

Thánh nhân không bệnh, vì biết sợ bệnh, thế nên không bệnh.

((Biết giới hạn hiểu biết của mình là sự khôn ngoan, Không biết giới hạn hiểu biết của mình là thiếu hiểu biết/ bệnh hoạn. Người khôn ngoan biết giới hạn hiểu biết của mình, Vì vậy, anh luôn biết những gì có thể được thực hiện để mở rộng giới hạn hiểu biết của bản thân nên dần dần anh ấy xoá được sự thiếu hiểu biết.))

 
72
 
Khi mọi người không sợ những gì họ nên sợ.
Một cái gì đó thực sự đáng sợ sẽ đến với họ.

Đừng hạn chế không gian sống của họ.
Đừng giảm phương tiện sinh kế của họ.
Nếu họ không bị làm phiền họ sẽ không mệt mỏi.

Vì vậy, người khôn ngoan biết chính mình
Nhưng không phô trương bản thân, không mong cầu người khác biết.
Anh ấy trân trọng bản thân
Nhưng không tự tôn hay yêu cầu người khác trọng mình.
Anh ấy chọn những gì thực sự có giá trị,
từ bỏ những gì chỉ có vẻ như vậy (vỏ bọc không thiết thực).

 
73

Mạnh bạo phóng túng (dám làm) là chết, mạnh bạo thận trọng (chẳng dám làm) là sống. Một là con đường dẫn đến cái chết, và cách còn lại là cách giữ gìn mạng sống của bạn.
Ai có thể hiểu được sự vận hành của Đạo? Người Khôn Ngoan chấp nhận cách vận hành của Đạo dù đôi khi không hiểu hết được căn do.
.
Đạo Trời không tranh mà thành, không nói, mà người hưởng ứng, không mời mà người tự tới, nhẹ nhàng mà công việc vẫn xong xuôi,
hoàn thành mà không có kế hoạch.
 
Lưới của nó bao phủ toàn bộ vũ trụ.
Và mặc dù mắt lưới của nó rất rộng nhưng
nó không để một thứ gì lọt qua.
 
74vv
Nếu bạn nhận ra rằng mọi thứ đều thay đổi thì
bạn sẽ chẳng còn gì để cố níu giữ nữa.
Nếu bạn không sợ chết thì
làm sao có thể đe doạ được bạn?
 
Cố gắng kiểm soát tương lai
cũng giống như cố chiếm lấy vị trí của người thợ mộc bậc thầy.
Khi bạn sử dụng các dụng cụ của thợ mộc bậc thầy,
rất có thể bạn sẽ bị đứt tay.

 
75
Khi thuế quá cao,
người dân sẽ đói.
Khi chính quyền quá can thiệp,
người dân ngang bướng và nổi loạn.

Người dân không sợ chết khi họ chiến đấu để có một cuộc sống đường hoàng, tốt đẹp hơn. Đó là lý do tại sao họ không sợ chết.
 
Hãy ung dung hành động vì lợi ích của nhân dân.
Hãy tin tưởng họ; để họ một mình.
Những người cai trị mà không can thiệp vào cuộc sống sẽ nhận được giá trị thực sự từ nó.

 
76
 Con người khi mới sinh thì mềm mại và dẻo dai, mà khi chết thời cứng cỏi.

Vạn vật cỏ cây, khi mới sinh thì mềm mại, đến khi chết thì khô héo.

Như vậy, ai cứng nhắc và không linh hoạt
là đệ tử của cái chết.
Ai mềm mại và nhân nhượng
là người đệ tử của cuộc sống.

Cho nên binh mạnh sẽ không thắng, cây mạnh sẽ bị chặt.

Cho nên cứng cỏi thời kém, mềm mại và dẻo dai/ nhẫn nại thời chiếm ưu thế hơn.
 
77
Khi hành động trên thế gian,
Đạo giống như việc bẻ cung.
Phần trên được uốn cong xuống;
phía dưới bị cong lên.
Nó điều chỉnh dư thừa và thiếu hụt
để có sự cân bằng hoàn hảo.
Nó lấy từ những gì quá nhiều
và cho đi những gì không đủ.
 
Những với con người, họ thường cố gắng kiểm soát,
dùng vũ lực để bảo vệ quyền lực của mình là
đi ngược lại với Đạo.
Họ lấy của người không có đủ (thiếu thốn)
và chia cho người đã có dư quá nhiều.
 
Nhưng nhưng Người khôn ngoan biết rằng anh ta không sở hữu bất cứ thứ gì thực sự, Bất cứ khoản thặng dư nào anh ta có được trao cho người dân, không có kỳ vọng.
Anh ấy hành động mà không kỳ vọng,
thành công mà không cần ghi công
và không nghĩ rằng mình giỏi
hơn bất kỳ ai khác.
 
78
Không có gì trên đời
mềm mại và uyển chuyển như nước.
Tuy nhiên, để hóa giải những gì cứng rắn và cứng nhắc,
không gì có thể vượt qua được.
 
Cái mềm thắng được cái cứng;
sự nhẹ nhàng vượt qua sự cứng nhắc.
Ai cũng biết điều này là đúng
nhưng ít người có thể áp dụng nó vào thực tế.
 
Vì vậy Thánh Nhân nói
"Chỉ có người là tôi tớ thấp nhất (khiêm tốn) của vương quốc mới được xứng đáng trở thành người cai trị nó.
Người sẵn sàng giải quyết được những nhiệm vụ khó chịu nhất của mọi người, là người cai trị tốt nhất trên thế giới."
 
Lời nói thật có vẻ nghịch lý.
 
79
Thất bại là cơ hội.
Nếu bạn đổ lỗi cho người khác,
sự đổ lỗi sẽ không bao giờ chấm dứt.
 
Vì thế Thầy
hoàn thành nghĩa vụ của mình
và sửa chữa lỗi lầm của mình mà không trách móc người khác.
Cô ấy làm những gì cô ấy cần làm
và không đòi hỏi gì ở người khác.

Kẻ có đức thì thích cho người. Kẻ vô đức thì thích đòi người.

Thiên Đạo không thân ai, mà thường gia ân cho người lành (người có Đức)
 
80
Nếu một đất nước được cai trị khôn ngoan,
cư dân của nó sẽ hài lòng.
Họ tận hưởng sức lao động của đôi tay
và không lãng phí thời gian để phát minh ra
máy móc tiết kiệm sức lao động.
Vì họ rất yêu quý ngôi nhà của mình nên
họ không thích đi du lịch.
Có thể có một vài toa xe và thuyền,
nhưng chúng chẳng đi đâu cả.
Có thể có một kho vũ khí
nhưng không ai sử dụng chúng.
Mọi người thưởng thức đồ ăn,
tận hưởng niềm vui khi được ở bên gia đình,
dành những ngày cuối tuần để làm việc trong khu vườn của mình,
thích thú với những hoạt động của hàng xóm.
Và dù đất nước bên cạnh có gần đến
mức người ta có thể nghe thấy tiếng gà gáy và tiếng chó sủa,
họ vẫn bằng lòng chết già
mà chưa hề đến thăm.
 
81
Lời chân thật thường không hoa mỹ;
những lời hoa mỹ thường không chân thật.
Người khôn ngoan không cần chứng minh quan điểm của mình, không tranh luận;
những người hay tranh luận, cần chứng minh quan điểm của mình không phải là người khôn ngoan.

Người khôn ngoan thường không phải là học giả (biết nhiều kiến thức thế gian), và các học giả (biết nhiều kiến thức thế gian) thường không khôn ngoan.

 
Thánh nhân không tích trữ tài sản gì.
Anh ấy càng làm được nhiều điều cho người khác thì
anh ấy càng hạnh phúc.
Càng cho người khác nhiều thì
anh ta càng có.

Đạo trời lợi mà không hại. Đạo thánh nhân làm mà không tranh.
Đạo trời nuôi dưỡng bằng cách không ép buộc.
Đạo của người khôn ngoan hành động bằng cách không cạnh tranh/ Không đòi hỏi.

Bài đăng phổ biến từ blog này

2. CHƯƠNG 2: Phân Tích về Giới / Đức Hạnh (STLA-NIDDESA)

1. Chương 1: Vì Sao Viết Sách Này (Nhân Duyên)

9.12. Luận Về Sự Thật: Các Bước Để Chứng Ngộ Sự Thật